Thơ Thiền
Thiền Sư Thích Diệu Thiện & Thiền Sư Thích Thông Hội
HỘI NGỘ
Tôi và Em hai người hai ngả,
Ngược xuôi nào biết lối đi về.
Mình đã hẹn nhau từ muôn thuở,
Tôi còn đeo đuổi những lầm mê.
QUÊ HƯƠNG RÉO GỌI
Có bao giờ em hỏi
Có bao giờ em than
Quê hương mình ngay đó
Sao không thể trở về?
Vườn tâm đầy cỏ dại
Nào ai hay biết đâu
Một ngày kia phát hiện
Cỏ che hết lối vào!
PHỔ MÔN
Dang tay đón những ai về
Hết lòng mở lối thấu mê sâu dày.
Đâu vì chọn lựa kia đây
Đâu vì phân biệt người này, người kia.
Vì thương xót kẻ lầm mê,
Mở lòng chở những chuyện về, vô biên.
TÂM THIỀN
Mê lầm thấy cảnh thật
Chợt tỉnh, cảnh là không.
Rõ ràng tâm, thân, cảnh
Bước, bước lộ thiền tâm.
THẬT HƯ
Trăng vẫn muôn đời mãi sáng soi,
Mây tan, mây tụ hội lưng trời.
Mây đến, mây đi, thường tự tại,
Trăng vẫn muôn đời mãi sáng soi.
THẤU CẢNH
Hàng ngày thường đụng độ
Chưa thấu cảnh là gì?
Tỉnh ra nguồn mê ấy
Cười trước mọi đổi thay.
CÓ KHI NÀO
Có khi nào ta giật mình ngoảnh lại
Một cuộc đời, thoáng mắt mấy mươi năm
Ta là ai, bây giờ hay thủa ấy?
Mà buồn vui hắt bóng những đêm nằm
QUÀ TẶNG
Hai tay bưng nước, miệng cười tươi
Giác ngộ hừng lên mắt sáng ngời.
Chia sẻ cùng người niềm vui lớn
Tình Yêu Giác Ngộ tặng cho đời.
SINH NHẬT
Ngày sinh một Con-Người
Đâu có gì hấp dẫn.
Ngày “Phật nhỏ” ra đời
Mới là ngày Phật đản.
KẾT DUYÊN GIÁC NGỘ
Vì trí tuệ, vì tình thương,
Vào đời, thắp sáng cội nguồn đi con.
Kết duyên Giác ngộ cho tròn
Ta, người vượt thoát lối mòn tử sinh.
NHỮNG ĐÓA SEN ĐẦU XUÂN
Đầu Xuân, Sen nở ngát trời
Trò Chơi Vô Thượng, tuyệt vời làm sao!
Tăng đoàn Giác ngộ lớn mau
Bước chân Bi, Trí đi vào nhân gian.
THẬT HƯ
Tin vui giao động mười phương
Cỏ cây tỉnh giấc vô thường từ đây.
Ảo hư, chân thật hiển bày
Hạt sen, rồi cũng có ngày nở hoa.
ĐỀU LÀ QUYẾN THUỘC
Ai hay, cả thế gian này
Đều là quyến thuộc của ngày xa xưa.
Ân sâu, kể mấy cho vừa
Thế gian đền đáp, bao giờ cho xong.
Nguyện ghi khắc trọn tấm lòng
Kết duyên giúp họ, thoát vòng trầm luân.
CÁ HỒI VỀ NGUỒN
Cá Hồi vượt thác, về nguồn
Người, sao hờ hửng, chẳng buồn nhớ Quê?
Khi gềnh thác, lúc sơn khê
Hiểm nguy chờ chực, gần kề tử sinh.
Xả thân tâm, chẳng còn mình
Chỉ còn thôi thúc của Tình Yêu Quê.
CHUYẾN ĐÒ GIÁC NGỘ
Một lần đã lỡ chuyến đò,
Thôi thì …. nuôi dưỡng, đợi chờ….chuyến sau!
Chuyến sau, ngàn vạn năm sau
Như rùa mù đợi tìm vào bọng cây!
MỘT VẦNG TRĂNG
Có vầng Trăng treo trước ngõ
Lặng soi từng bước đi về.
Qua những nẻo đời tạm bợ
Đưa người thoát khỏi nguồn mê.
KHÔNG THỂ, CÓ THỂ
Ai hay trên thế gian này
Không thể, Có thể, có ngày đổi nhau.
Một lòng tha thiết thỉnh cầu
Chốn về Giác ngộ, con mau sớm về.
TẶNG THẦY PHỔ MÔN
Ba mươi năm trước và sau
Chốn về toả sáng, nhiệm mầu là đây.
Tuyệt vời một cuộc đổi thay
Trần gian từ đó, ngát đầy hương Sen.
ĐÈN TUỆ
Nương theo đèn Tuệ quay về
Lìa xa Cõi Tạm, say mê thuở nào.
Khổ đau, tăm tối, xin chào
Quê Hương Giác Ngộ, bước vào thênh thang.
TRÒ CHƠI VÔ THƯỢNG
Ta sống mà chơi giữa cuộc đời
Cho phiền não dứt tâm thảnh thơi
Chơi sao cho suốt trò Vô Thượng
Trí Tuệ, Từ Bi tỏa sáng ngời.
MỘNG TAN
Bao năm dài lận đận
Vì ai cứ mãi mê.
Chợt vỡ tan cơn mộng
Cười vang vọng sơn khê.
TẶNG HỘI ĐẠO & LIỄU TUỆ
Con nay 86 tuổi rồi
Tình Yêu Giác Ngộ sáng ngời trong con.
Một đi, đi tận cội nguồn
Thênh thang sống giữa Quê Hương tuyệt vời.
MẶT TRỜI GIÁC NGỘ
Chuông ngân vang vọng bờ sinh tử
Giác ngộ, ai ơi, tỉnh giấc nồng.
Mặt trời Giác ngộ khi bừng dậy
Bao nhiêu phiền não hoá thành không.
NHẬP CUỘC
Trong ngoài thường rõ biết
Vào đời thong dong chơi.
Mong giúp người nhận rõ
Thực chất của cuộc đời.
MỘT ĐÓA SEN
Đoá sen toả sáng mười phương
Cúng dường chư Phật, soi đường chúng sinh.
Từ Đản sinh đến Vô sinh
Tình yêu Giác ngộ trở thành thiên thu.
CHỐN XƯA
Duyên xưa về lại chốn này,
Bèo mây tương hội, dắt tay vào đời.
Sông hồ xuôi ngược rong chơi,
Biển sâu sóng cuộn, đưa người vượt qua.
VÀO ĐỜI
Gần kề khuôn mặt xưa nay,
Lòng vui với những tháng ngày rong chơi.
Cùng nhau xuôi ngược vào đời,
Tử sinh, từng bước đưa người vượt qua.
TRƯỚC SAU
Chị đi trước, em theo sau
Theo Thầy đi suốt lối vào Chân Tâm.
Một ngàn năm, một vạn năm
Bên Thầy, Giác ngộ xa xăm cũng gần.
ĐẠI NGUYỆN
Trời còn gió lộng mưa ào
Chim còn lảnh lót ngọt ngào ngoài hiên.
Đời còn mang nặng ưu phiền
Ta còn đi mãi cuối miền lãng du.
Yêu người chim ngọt lời ru
Yêu đời ta gọi cho mù sương tan.
TRĂNG
Mây tan trăng hiện bên trời
Thuyền trăng về giữa dòng đời đục trong.
Sáng đời trăng chiếu mênh mông
Sáng nguồn, trăng tỏ thấu dòng tử sinh.
CẦU THỈNH
Nhờ chân thành cầu thỉnh
Vượt lớp rào ngã nhân,
Thể nhập Tâm Giác Ngộ
Tự tại và thênh thang.
MỘT THOÁNG NGU NGƠ
Nhìn mình một thoáng ngu ngơ
Vẽ phàm tánh, vẽ cả bờ tử sinh
Khổ đau riêng vẽ một mình
Vui buồn, được mất, hình thành cho ai?
VÌ AI?
Cũng vì một niệm lầm mê,
Lang thang cùng tử, đi về ngược xuôi.
Vì ai điên loạn, khóc cười?
Đầu đường, cuối những nẻo đời, vì ai?
TỈNH MỘNG
Bước ra khỏi giấc mộng đời
Dưới chân cát nở nụ cười tinh khôi.
Với người, tôi vẫn là tôi
Với đời, vầy cuộc vui chơi miệt mài.
NGUYỆN LỰC NGÚT TRỜI
Ở xa Thầy mà sức sống bừng bừng
Yêu Giác ngộ nên xả thân dấn bước.
Nguyện lực ngút trời, đường về thông suốt
Dù khó khăn chướng ngại, đáng gì đâu?
Sức mạnh “Bạt sơn” năng lực nhiệm mầu
Núi nhân ngã chợt tan thành mây khói.
Huynh đệ bên nhau, một lòng đi tới
Giác ngộ gần, Thầy cũng ở bên con!
Chí cả gặp nhau, dù chết không sờn.
Quyết thể nhập Chơn như, thoát vòng sinh tử!
Cứu cả thế gian thoát trùng trùng lửa dữ
Thế giới này, thanh tịnh và an vui!
ƯỚC NGUYỆN
Sóng đùa bụi phấn tung bay
Những dòng chữ trắng chứa đầy tin yêu
Sương tinh mơ, nắng xế chiều
Sóng vô thường đã vọng nhiều âm ba
Bảng đen nét phấn chưa nhoà
Niềm tin ngưng đọng trong ta dạt dào.
Mong rằng có những người sau
Thắp lên trí tuệ đi vào tử sinh
Vì người mà cũng lợi mình
Vì đời dâng cả bình sinh cho đời.
Nắng tung vô lượng hoa trời
Thường Nhiên chớm nụ, sáng ngời tin yêu.