Những bài thơ Thiền hay, thẫm đẫm cảm ngộ kiếp nhân sinh
Thơ Thiền là thể loại thơ do người tu luyện viết trong quá trình giác ngộ về giáo lý nhà Phật, hoặc Đạo. Thơ Thiền là một thể loại thơ đặc biệt, bởi để viết ra được thơ có “thiền tính” thì cần có tiêu chuẩn nhất định:
– Người viết là người tu Phật hoặc người có hiểu biết về Phật pháp.
– Là người có tâm tu Phật thì mới có thể đạt tới trạng thái thiền tịnh và viết ra các vần thơ đậm chất thiền.
– Cần có hiểu biết nhất định về các thể thơ cổ, nhất là Đường thi. Bởi chỉ có thơ cổ mới truyền tải được chất Thiền tính, ngày nay thể thơ tự do khiến cho ta cảm giác khá tùy tiện, không hợp để truyền tải chất thiền.
Cách để đọc các bài Thơ Thiền
Thực ra thơ thì đọc kiểu gì cũng được, không có bất cứ quy định nào cả. Nhưng để cảm nhận được cái hay cái sâu sắc của thơ thì bạn nên tạo cho mình một tâm thế để làm “thuốc dẫn” cảm nhận được cái sâu sắc của thơ.
– Đầu tiên là bạn hãy tĩnh lặng, có thể ngồi tĩnh, không suy nghĩ, không làm gì trong chừng năm phút. Thơ có cái hay riêng, ngoài ngôn từ thì nó còn có nhạc điệu và nội hàm. Những điều này nếu đọc nhanh như văn xuôi thì khó có thể cảm thụ được
– Bạn có thể tìm hiểu một chút về Phật Pháp. Các sách tìm hiểu về Phật pháp hiện nay khá là loạn, để đỡ nhọc công tìm kiếm, khuyên bạn nên đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Đây là cuốn sách có nhận thức về Phật Pháp rất sâu sắc lại viết dưới dạng ngôn ngữ hiện đại, bạn có thể đọc đi đọc lại vài lượt.
Một kiếp trần
Mình ta cô đơn cõi hồng trần
Thân như hoa rụng nắng ngoài sân
Gió cuốn ngàn mai về cõi vắng
Lang thang mình ta kiếp phong trần
Thế gian chớp mắt có gì vui?
Trần đời giá lạnh và đơn côi
Trăm năm một cõi ai còn mất?
Thành nấm mồ hoang buồn vậy thôi
Hoa vàng hé nụ, gió đung đưa
Lặng nghe một tiếng mõ buổi trưa
Ai đang tụng niệm kinh Đức Phật?
Xa kiếp hồi luân chút nắng thừa
Gã lang thang
Tu đạo dời xa chuyện trần thế
Ta nhớ chiều thu ấy lạnh lùng
Lá rơi xào xạc buồn mông lung
Người xưa đã khuất như làn gió
Còn trái tim phai chút mặn nồng
Nhân duyên đã hết còn vang bóng
Thăm thẳm trời xưa cặp má hồng
Tu đạo để quên chuyện thuở trước
Tình duyên trở về với dòng sông
Nam Minh
Quẩn quanh lục đạo luân hồi
Xuân vội vã rời đi qua ngõ
Hạ còn xa mưa chẳng kịp về
Sáng mờ sương trưa trời nắng gắt
Tiếng gọi đò vang vọng sông quê
Em lên phố áo màu lụa mới
Mẹ lặng thinh bên bữa cơm chiều
Cha đi sớm bóng in bên cửa
Chẳng bao giờ còn được thương yêu?
Có đôi khi nhìn trời tự hỏi
Ta từ đâu đến cõi đời này
Rồi về đâu khi tìm mỏi mệt
Câu trả lời chẳng một ai hay
Đời ngắn ngủi trăm năm một thoáng
Rồi quẩn quanh lục đạo luân hồi
Muốn siêu xuất chi bằng tu luyện
Đắc thân người nào dễ… tôi ơi !
Lợi danh thoảng nhẹ tựa mây khói
Bao nhiêu yêu thương thời bong bóng
Nhân duyên trần thế ai biết chăng?
Đời người giống như là quán trọ
Tá túc vài hôm phút chạnh lòng
Quanh năm quay cuồng với cuộc sống
Danh lợi làm ta hạnh phúc không?
Đêm khuya nghe gió thổi ngõ vắng
Ngẫm lại đời người buồn mông lung
Duyên đến duyên đi định sẵn rồi
Chỉ cần tâm thiện sẽ an vui
Lợi danh thoảng nhẹ như mây khói
Tự tại thong dong với nụ cười
Nam Minh
Tiếng thở dài!
Tỉnh dậy, lá vàng rơi chốn ngõ
Mùa thu chợt đến từ bao giờ?
Ta sống xô bồ quên năm tháng
Quên cả mùa thu, quên ước mơ
Cuộc đời mấy chốc mà trôi qua
Như một giấc mộng đêm năm nào
Luân hồi trả nghiệp bao đau khổ
Buồn vui trải mãi đến kiếp nào?
Gió thổi, khiến lòng ta se lại
Đời người cực khổ là vì ai?
Trong mê ở nơi tình nhân thế
Tự hỏi trời xanh tiếng thở dài!
Nam Minh
Đời người qua như giấc mộng…
Lang thang cõi mê vạn năm nay
Kiếp này kiếp trước bao đọa đày
Ân oán đời đời luân báo mãi
Khi nào mới hết chuyện đắng cay?
Danh lợi tiền tài tựa mây khói
Chỉ mấy chục năm có đáng chi
Vậy mà bao người lưu luyến mãi
Đến khi nhắm mắt còn lại gì?
Bao năm cười khóc nơi cõi đời
Mà lòng vẫn thấy buồn chơi vơi
Tiếng cồng nơi đâu chợt tỉnh giấc
Đời người qua như giấc mộng thôi
Nam Minh
Yêu ghét buồn vui mấy kiếp người…
Một ngày, trước nhà hoa nở rộ
Mấy chốc từng cánh đã héo khô
Cuộc đời cũng ngắn ngủi như thế
Chìm trong luân kiếp chẳng bến bờ
Gió thổi lòng ta nghe lạnh lẽo
Trăng mờ che khuất đám mây trôi
Nhân gian trăm năm thật ngắn ngủi
Yêu ghét buồn vui mấy cuộc đời?
Lắng nghe mùa thu tiếng dế kêu
Một mình tỉnh giác trong đêm thâu
Cô đơn luôn theo người tu sĩ
Sóng vỗ ngàn thu, mấy kiếp sầu
Được mất chốn đây tựa mây khói
Bao nhiêu lợi danh, công dã tràng
Một lòng đi theo tu Đại Đạo
Đường về tiên giới, rộng thênh thang!
Nam Minh
Buồn vui nơi thế gian
Thân xác mươi năm là sẽ tan
Linh hồn vạn tuổi chẳng phai tàn
Người xưa hướng tới điều vĩnh cửu
Người nay dùng xác này hân hoan
Thiên đường ko có trên mặt đất
Chỉ là con người lừa dối nhau
Ai ai cũng đều thấm đau khổ
Hạnh phúc chỉ là tranh nhạt màu
Nơi cõi hồng trần ai có biết
Năm xưa sinh mệnh rất huy hoàng
Trải qua bao kiếp người biến đổi
Mà rớt xuống đây, buồn mênh mang
Đời người trôi qua trong chớp mắt
Buồn vui thế gian được mấy khi
Đường về trễ nải bao năm tháng
Đến khi chuyển thế còn lại gì!
Nam Minh
Nơi cõi hồng trần…
Từng năm, từng năm cứ trôi qua
Kiếp người tàn – nở như cỏ hoa
Bao kiếp trôi nổi cõi mộng ảo
Trong mê quên hết đường về nhà
Nơi cõi trần gian ai có biết
Năm xưa ta đã rất huy hoàng
Trải qua bao kiếp thăng rồi giáng
Cuối cùng đến đây, buồn mênh mang
Thiên đường đâu có trên cõi đời
Tất cả như ảo mộng mà thôi
Hạnh phúc trôi qua trong chớp mắt
Cuộc đời cuối cùng là chia phôi
Ngắm bầu trời xanh, tự hỏi lòng
Thiên quốc – cố hương ở nơi nao?
Nghìn năm lang thang cõi nhân thế
Một phút tỉnh giác nơi cõi nào?
Nam Minh
Lưu lại nhân gian mấy nghìn năm
Thế gian ai cũng là như thế
Vui quá chốn đây quên đường về
Vẫy vùng trong bùn nhưng không biết
Đã quên rực rỡ chốn hồn quê
Lưu lại nhân gian mấy nghìn năm
Yêu ghét giận hờn như bóng trăng
Thiên Pháp vĩ đại của sinh mệnh
Phật quang phổ chiếu sáng vĩnh hằng
Sứ mệnh của mình, nay đã tỏ
Thệ ước vạn năm đến lúc rồi
Chữ tình nhiều kiếp bao duyên nợ
Cũng chỉ như nước chảy bèo trôi
Ta đứng nhìn theo phương trời xa
Duyên định nghìn năm chớp mắt qua
Cuộc đời từ nay thay đổi khác
Nhẹ duyên trần thế trở về nhà
Nam Minh
Ma nạn
Đông qua xuân lại tới
Đại Pháp truyền muôn nơi
Lòng người hướng Thiện niệm
Phật ân khắp cõi đời
Triệu năm mải tìm kiếm
Một con đường trở về
Đến một ngày giác ngộ
Vụt thoát khỏi cơn mê
Những ngày tháng trôi qua
Mong muốn trở về nhà
Dù trên đường Đại Đạo
Cạm bẫy trải đầy hoa
Đường về những ma nạn
Vững bước đại đạo hành
Gian truân chí không nản
Viên mãn tuổi thanh xuân
Nam Minh
Tĩnh lặng
Tĩnh lặng chốn trần thế
Nhân gian- đám bụi hồng
Vị Phật khẽ rơi lệ
Đời người buồn mênh mông
Đời người thật ngắn ngủi
Quên lãng trong luân hồi
Kiếp này hay kiếp trước
Buồn như nhau mà thôi
Những người thân kiếp trước
Kiếp này đã quên rồi
luân hồi bao cay đắng
Mau chóng trở về trời
Đường về những ma nạn
Vững bước đại đạo hành
Gian truân chí không nản
Viên mãn tuổi thanh xuân
Nam Minh
Triệu năm mải tìm kiếm, một con đường trở về
Đông qua xuân lại tới
Đại Pháp truyền muôn nơi
Lòng người hướng Thiện niệm
Phật ân khắp cõi đời
Thân đáng giá nghìn vàng
Tu luyện dời thế gian
Vạn năm sau chẳng gặp
Đừng quản chuyện gian nan
Sáng Thế Chủ hạ giới
Đem Đại Pháp hồng truyền
Vũ trụ trùng tổ mới
Pháp Luân chuyển càn khôn
Triệu năm mải tìm kiếm
Một con đường trở về
Ngày chính Pháp toàn thịnh
Vụt thoát khỏi cơn mê
Nam Minh