Những bài thơ Thiền hay

Lạc bước cõi hồng trần
Lạc bước nơi cõi trần
Đã quên chính bản thân
Kiếp này qua kiếp khác
Yêu, ghét, hận, si, sân
Quê nhưng cũ của mình
Thật mỹ diệu vô cùng
Chúng sinh chờ mòn mỏi
Trong lệ dài lung linh
Ta trong cõi vô minh
Quên thệ ước của mình
Mê mờ nơi cõi tục
Lợi sắc cùng hư vinh
Nam Minh
Mộng về quê cũ
Kiếp sống trần gian kể cũng buồn
Vui trong chớp mắt, lệ lại tuôn
Gió thu buổi sớm, sương lạnh lẽo
Hát xong mấy khúc, đàn lại buông
Lang thang sớm tối, đời phiêu lãng
Sinh lão bệnh tử, ai khóc thương
Mộng về quê cũ còn xa lắm
Lưu lạc hồng trần, hồn vấn vương
Gã lang thang
Người tu sĩ
Bao nhiêu yêu thương thời bong bóng
Nhân duyên trần thế ai biết chăng?
Đời người giống như là quán trọ
Tá túc vài hôm phút chạnh lòng
Gió lạnh, màn đêm, tiếng dế kêu
Một mình lặng lẽ trong đêm thâu
Cô đơn nặng gánh người tu sĩ
Sóng vỗ trường giang mấy kiếp sầu
Thời gian trôi qua như giọt nước
Đầy cả tháng năm, đầy oán ai
Vui buồn có khi nào biết trước
Nay vui – mai cỏ mọc u hoài
Gió lạnh, mây bay về cuối phố
Nhân gian bụi phủ mấy tầng không
Ngồi tĩnh lặng nghe từng giọt nước
Quê cũ nghìn xa bỗng chạnh lòng
Nam Minh

Bể khổ trầm luân Cớ chi tham luyến
Cõi trần thế
Gió mùa đông lạnh lẽo
Một mình ta bâng khâng
Cuộc đời như gió cuốn
Như lá rụng ngoài sân
Nhiều lúc ngồi suy nghĩ
Luôn tự hỏi vì sao
Sinh ra để rồi chết
Nghe sóng vỗ thì thào
Thời gian như gió cuốn
Tóc đã bạc mái đầu
Còn gì đâu ước muốn
Khi đã nằm huyệt sâu
Lang thang cõi trần thế
Ngàn năm nơi bến mê
Kiếp này được Phật độ
Đã thông tỏ đường về
Nam Minh
‘Phản Bổn Quy Chân’
Quẩn quanh vòng danh lợi
Bao toan tính nhọc nhằn
Mai sau tàn hơi thở
Mang gì ngoài xác thân?
Những hơn thua được mất
Thoảng qua như mây trời
Oán ân đời chồng chất
Trả khi nào cho vơi.
Sống theo Chân Thiện Nhẫn
Vạn dữ cũng hóa lành
Đường về hoa khai nở
Mau “Phản Bổn Quy Chân “
KT
Hãy ngộ hãy ngộ!
“Nhân thân nan đắc
Trung thổ nan sinh” *
Phật pháp khó tìm
Hãy ngộ hãy ngộ
Cơ duyên vạn cổ
Chỉ có một lần
Bể khổ trầm luân
Cớ chi tham luyến
Cầu chi thăng tiến
Cầu chi lợi danh
Vì chi tranh dành?
Tạo nghiệp tạo nghiệp
Từ muôn vạn kiếp
Nay Pháp truyền ra
Ngay trước cửa nhà
Vô cùng trân quý
Hữu tâm vô ý
Cơ hội qua đi
Sẽ chẳng còn gì
Hãy ngộ hãy ngộ
Hồng Nhung
Chân tu Đại Pháp!
Tôi ở đằng đông khi nắng lên
Có đồi hoa dại… cánh hoa mềm
Dã Quỳ cứ cuối thu là nở
Để báo mùa xuân đang đến bên
Bạn ở nơi nào quanh chốn đây ?
Ngày xưa hẹn ước đến nơi này
Chân tu Đại Pháp… mang lời nguyện
Đánh thức người đời đang giấc say !
Đã trải bao mùa gió tuyết sương
Mưa qua nắng lại khắp con đường
Vững vững kiên trì không ngại khổ
Vén áng mây mờ trông cố hương
Kim Thoa

Bạn ở nơi nào quanh chốn đây ? Ngày xưa hẹn ước đến nơi này (Nguồn ảnh: wattpad.com)
Khách trọ trần gian
Ta là khách trọ trần gian
Xuống trần ghé tạm vội vàng rời đi
Có gì lưu luyến say mê
Dùng dằng níu kéo đường về chậm chân
Nhạc thiên thai tiếng trong ngần
Như chờ đợi như bần thần tiếc thương
Đừng mê đắm.. chớ vấn vương
Trăm năm lựa chọn trầm luân phí hoài
Dễ đâu đắc được hình hài
Cơ duyên chỉ một lỡ mai muộn màng
Đã qua rồi những gian nan
Phong ba bão tuyết cũng tan… ta về!
Kim Thoa
Hư vô gợi thiền
Mưa xa tiếp nối mưa gần
Mưa bay thong thả trắng ngần tự do
Đồng xanh thêm những cánh cò
Như tranh thủy mặc hư vô gợi thiền
Từ ta chơi với thiên nhiên
Khu vườn nho nhỏ rất nên thơ này
Cỏ cây coi thế mà hay
Đã thơm cuộc sống lại say tình người
Bụi mưa bay khắp đất trời
Vào trong lòng nữa như lời ca dao
Đã nghe hương vị ngọt ngào
Đến từ hoa lá ướp vào hồn thơ.
Như Anh
Cõi thiền
Chùa Tiêu (*) một sớm tôi về
Trắng mây Kinh Bắc, thị xòe bóng trưa
Ngước lên “Bất nhị môn” (**) xưa
Thiền tâm một lối, nắng mưa mấy tầng.
Nghìn năm rêu ngấn bàn chân
Nghe trong thanh vắng thoảng ngân chuông vàng
Vạn đêm trăng lọt mắt sàng
Xoay tròn hạt gạo thênh thang đất trời.
Nâu sồng nợ kiếp luân hồi
Một vương triều Lý rạng ngời muôn sau
Ngàn năm nối gót chân nhau
Cõi thiền thăm thẳm mai sau vẫn đầy.
Sao Khang
Thoát cõi mê
Những ngày tháng năm ấy
Cười duyên dưới nắng vàng
Nhưng giờ ngồi ngẫm lại
Chỉ còn buồn mênh mang
Đời người thật ngắn quá
Đi đâu và về đâu
Rồi một ngày lỡ bước
Đã không thể quay đầu
Thân người không dễ đắc
Ngàn năm chỉ một lần
Luân hồi bao nhiêu kiếp
Đến khi nào thoát mê?
Nam Minh
Dạo bước cõi hồng trần
Ước mơ tan theo gió
Hoài bão nhòe hư không
Ta là một tiên khách
Dạo bước cõi hồng trần
Đường về nơi thiên thượng
Hỏi có ai tỏ tường?
Nhân gian chỉ như mộng
Ân oán và yêu thương
Vinh nhục nơi cõi đời
Chỉ là mây khói thôi
Tĩnh tại lòng tu đạo
Phật quang chiếu rạng ngời
Nam Minh
Nhân sinh – kiếp vô thường
Mây xanh xanh lắm ngày nắng nhạt
Gió lạnh se se lúc giao mùa
Bàn tay khô ráp đời cơm áo
Héo cả môi cười bởi gió mưa
Trăng cuối mùa đông mờ giữa sương
Mắt dõi xa xăm ở cuối đường
Trăm năm tìm mãi chừng nghe mỏi
Mới hiểu nhân sinh kiếp vô thường
Cành khô đã điểm vài nụ nhỏ
Ẩn hiện trong sương những ánh hồng
Kiên trì gió tuyết Đào khoe sắc
Mạnh mẽ vươn mình trong bão dông
KT
Tọa thiền
Rảnh rỗi ngồi khoanh thấy thảnh thơi
Tâm theo gió động liễu tơ mành
Không mơ thấy cảnh mây trôi nhẹ
Hồn cứ nhấp nhô những tầng trời.
Hà sa rộng lớn khắp thiên hoàn
Trải từng nỗi nhớ với ngọc trăng
Thân cao thấy lòng sao vời vợi
Cất bước theo sau những niệm hoài.
Trời xanh chuyển những áng mây lành
Bỗng đâu ghì chặt núi Thái Sơn
Giữ thân tâm ý ngay trong động
Thoát sao khỏi đó để tu hành.
Núi chồng càng lớn níu thần bay
Tâm sao bất loạn chốn đọa đày?
Hỏi trăng, trăng buồn trôi trôi nhẹ.
Hỏi gió, gió vờn nỗi bi ai.
Canh dài thêu dệt những điện đài.
Bước sao ra khỏi đám bùn nhơ
Liễu tình còn chặn ngoài khung cửa
Cửa chẳng cài then vẫn níu hài.
Năm trăm năm đó vẫn đợi hoài
Bỗng nghe tiếng nhạc réo bên ngoài
Tháo chân ngàn trùng sao tan biến
Hết có canh giờ ngỡ vạn năm.
Hồng Nhung
Kìa xem mây nổi giữa đời bể dâu
Thị thành chẳng muốn
Về quê chẳng ham
Cõi Tiên vòi vọi
Cõi người,
Tích, tịch,
tình,
tang..
Phố phường chật chội,
Trong nhà trống không.
Hạt bụi bé tí,
Mà sao mênh mông?
Hạt bụi bé tí, mà sao mênh mông?
Ngân Hà ức triệu,
Sao bé đến vô cùng?
Giàu sang, chức tước
Tranh đoạt không ngừng
Danh, Lợi, Tình đều muốn đủ
Về cát bụi,
chỉ tay không!
Nhốn nháo trên một hạt hồng trần
Mình là thằng hề ngơ ngác
Bạn bè mình đâu có khác
Diễn những vai hề,
mà chưa hề kinh ngạc!
Dưới kính chiếu yêu của Thượng Đế
Ngài mở to mắt,
Từ Bi mỉm cười.
Ngài mở to mắt, từ bi mỉm cười…
Thương cho,
thân phận,
kiếp người…
Loài vi trùng nhỏ bé
Cứ tưởng qua cơn dâu bể
Vũng hóa thành đồi
Là một cuộc đổi ngôi…
Kìa xem mây nổi
Thoáng bóng chim câu…
La Vinh
Loanh quanh ngó cuộc nhân sinh
Ra khỏi nhà,
Đường ngang, ngõ dọc.
Dạo xe loanh quanh
Lại gặp ngõ dọc, đường ngang.
Thôi về,
cho hết lang thang
Theo hương trầm thoảng,
Vào đường tâm linh.
Trên cao,
ngó cuộc nhân sinh
Một thời lấm láp,
Có mình ở trong…
La Vinh
Cõi trần, một kiếp mà thôi…
Thôi, đừng gượng nữa làm gì,
Tự Nhiên như thế, tùy kỳ tự nhiên.
Tàn đông rồi Tết, tất niên,
Ngày mai, ngày mốt, triền miên luân hồi.
Cõi trần, một kiếp mà thôi.
Chẳng rong chơi, phỏng thiệt thòi lắm ư?
Đời tàn héo, đời âm u?
Ai người sung sướng, ai thu lợi quyền?
Mấy ai thấy hết nhân duyên?
Trăm năm mây nổi, về miền viễn du?
Kiếp xưa vụng dại đường tu,
Kiếp này vụng dại, cũng như kiếp nào
Lợi, Danh,Tình vẫn xôn xao
Nào ai vượt thoát, để vào mênh mông?
La Vinh

Kiếp người bèo dạt, mây trôi
Từ trong khoảng sáng – tối này,
Tôi xin dâng, những tháng ngày, đã qua…
Bao vui, bao khổ, xót xa,
Bao lần gãy cánh, la đà phận tôi…
Kiếp người bèo dạt, mây trôi
Bao dính mắc, trói chân rồi, sao bay?
Ai hay đây tháng kia ngày
Danh, Lợi, Tình – Một vũng lầy, đớn đau…
Xin dâng thế giới không màu,
Lòng Sen trong trắng, chẳng cầu thấp cao
Sông Ngân sao chảy dạt dào,
Xô quá khứ, vào chốn nào, lãng quên…
Hương Sen, gió Hạ gọi tên,
Tâm vàng ngàn đóa dâng lên tháng này!
Bao Sen nở, giữa đầm lầy,
Tháng Năm mùa giác, sum vầy đầy Sen!
La Vinh
Tỉnh mộng trần gian trở về
Cuối thu chiếc lá rơi vàng
Con đường lá đỏ cõng ngàn ngựa xe
Ruổi rong năm tháng đi về
Khóc cười chìm nổi ham mê lạc đường
Chỉ vì đôi chút vấn vương
Chỉ là cây cỏ giọt sương thôi mà
Mai này tàn úa phôi pha
Buồn vui chưa thắm đã ra đồng nằm
Mấy ngàn năm mấy ngàn năm
Nhớp nhơ một lớp hồng trần quanh thân
Đi không nổi ở chẳng đành
Phủi đi những bụi cho chân nhẹ nhàng
Có nơi tỏa ánh hào quang
Đợi người tỉnh mộng trần gian trở về
Kim Thoa
Ngắm bầu trời xanh
Một con đường nhỏ chạy uốn khúc
Hai bên đồng lúa mọc xanh rì
Xa xa bóng cây ngôi nhà nhỏ
Cụ già cắt cỏ lặng lẽ đi
Có loài hoa trắng nở cuối mùa
Mong manh sương sớm tỏa hương xưa
Gió đông cuộc đời thổi tê tái
Mèo con ngoan ngủ thuở ban trưa
Mình ta lặng lẽ trong buổi chiều
Nhớ lại những nỗi niềm thương yêu
Những gì đã qua như giấc mộng
Cuộc sống chỉ là để lãng quên
Tiên giới nơi đâu mới là nhà?
Trở về thật khó, vì đường xa
Bao tâm chấp trước khó buông bỏ
Quê cũ chỉ là mộng đã qua?
Hy vọng